Một ngày sống chậm ở Hội An – đi chầm chậm mới thấy lòng nhẹ tênh
Xưởng
Thứ Sáu,
18/04/2025
Sáng sớm ở Hội An, những tia nắng mỏng manh khẽ chạm vào những mái ngói cũ kỹ. Phố vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng xe đạp lộc cộc từ xa, cùng vài tiếng gọi nhẹ nhàng của người bán hàng rong. Mùi mì Quảng thơm phức bốc ra từ những quán nhỏ ven đường, làm say lòng bất cứ ai lướt qua. Tô mì không cầu kỳ, chỉ đơn giản với rau sống tươi ngon, đậu phộng rang giòn tan, và miếng thịt mềm thấm đượm gia vị. Không cần nhiều lời, chỉ một tô mì thôi đã đủ làm dịu lòng người, như thể mỗi sợi mì là một phần ký ức của nơi này.
Khi mặt trời lên cao, Hội An chợt bừng sáng. Nắng không quá gắt, mà nhẹ nhàng như đổ lên những bức tường vàng mờ cũ, làm phố càng thêm xưa cũ, càng thêm phần mộc mạc. Những giàn hoa giấy trĩu nặng trên vỉa hè, những cánh hoa hồng thả mình trong gió. Mọi thứ dường như chậm lại, chậm như một buổi chiều không vội vã, không lo lắng, không cần phải chạy đua.
Đến chiều, phố càng thêm yên bình. Sông Hoài lặng lẽ, sóng lăn tăn nhẹ nhàng, phản chiếu bóng những ngôi nhà cổ, những chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước. Đôi khi, chỉ cần ngồi trên bờ sông, để ánh nắng chiều dần tắt và những đèn lồng treo lên, ánh sáng vàng ấm, dịu dàng chiếu rọi khắp phố, là đủ để cảm nhận Hội An như một câu chuyện chưa kể hết, vẫn đang ở đâu đó giữa không gian.
Đêm đến, những chiếc hoa đăng nhỏ xíu trôi trên mặt nước, ánh sáng lung linh như những ngôi sao nhỏ, chìm dần vào dòng sông. Mỗi ngọn đèn là một ước mơ nhỏ, một lời cầu nguyện giản đơn, nhưng lại khiến lòng người bỗng nhẹ tênh, như thể mọi thứ trong cuộc sống này đều có thể trôi qua theo cách tự nhiên nhất.
Hội An chẳng cần phải khoe sắc, chẳng cần phải chạy theo xu hướng, vì nó đã đẹp từ trong cái giản dị, từ những ký ức nhuốm màu thời gian. Một ngày ở đây không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần thở, nhìn, cảm nhận và thả lỏng – vậy là đủ.